Em bị tai nạn, liệt nửa người không đi lại được, mấy bà cô chồng độc miệng, chửi mắng em, bắt chồng bỏ em.
Đây không phải là 1 cuộc sống khoe khoang gì đâu, chỉ là mình đã, và đang rất rất hạnh phúc, cảm giác hi vọng tràn đầy trong lồng ngực và thực sự muốn chia sẻ, để nếu ai từng gặp trường hợp như mình sẽ mạnh mẽ và có niềm tin hơn nha.
Mọi người sẽ không thể tin chỉ 8 tháng trước mình chìm sâu trong tối đen của vô vọng, sau một tai nạn giao thông mình không thể cử động hai chân được nữa, liệt nửa người và rất ít dấu hiệu khả quan, bác sĩ chúc mừng mình vì vẫn giữ được tính mạng nhưng lúc đó mình thực sự không thấy gì đáng mừng hết, mình căm hận kẻ đã đâm xe vào mình, mình căm hận vì thà chết quách đi cho xong, nửa sống nửa chết thế này, vô dụng như này, xấu xí như này.. thì để làm gì.
Suốt gần một năm đó chồng và gia đình đã đưa mình đi thăm khám điều trị đủ mọi đông tây y, nhưng chẳng có tiến triển gì, còn mất rất nhiều tiền hàng tháng châm cứu.. Mình đang là 1 người hoạt bát, chăm lo cho chồng con gia đình, giờ thành ra như một của nợ trong nhà, ai cũng nhìn mình ái ngại, mấy bà cô bên nội còn độc miệng nói Vô phúc cho nhà chồng mình lấy phải thứ con dâu xui xẻo thế này. Chuyện đến tai làm mình càng trầm uất hơn nữa, chưa bao giờ mình muốn như thế hết, nhưng mọi người cứ quy trách nhiệm cho mình, thở dài với mình..Đến một ngày sau buổi trị liệu tích cực, nhưng mình chẳng còn sức để cố gắng nữa, mình muốn buông xuôi, mình muốn về nhà với bố mẹ đẻ, mình không muốn đối diện với thực tại vô vọng này nữa. Mình hỏi chồng “Đi làm cả ngày, rồi lại phải về chở em đi viện, chăm sóc một người vô dụng như em, anh có thấy phiền phức không? anh có chán không? anh có mệt mỏi không?” Và mình bắt đầu khóc, mình không muốn nói ra những lời này, không muốn làm khó dễ anh, nhưng bản thân mỗi người vào lúc đấy, chắc các bạn cũng như mình thôi, hoặc là muốn được an ủi, hoặc là muốn họ thành thật, để giải thoát cho nhau. Mình sẵn sàng tâm lý cho cả hai, nhưng lạ thay, chồng lặng im, ngồi nắm tay mình, anh cười buồn bảo ” Nhìn em không được hoạt bát đi lại như trước, anh cũng đau lòng lắm, nghe em nói những lời này anh xót lắm, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ sẽ bỏ mặc vợ anh, vợ chồng là để bên nhau những lúc thế này mà em! Kể cả ngày mai trời có sập mình cũng gánh với nhau em à!” Anh nói mà mắt đỏ hoen, mình lặng người nắm chặt tay anh mà khóc, gần một năm qua, hai vợ chồng chẳng gần gũi nhau, chẳng nói sâu về chuyện này, nhưng anh vẫn ở đây, lặng lẽ chăm sóc, lặng lẽ cổ vũ chở che mình. Những lời anh nói ngày hôm đó hơn mọi điều trị tích cực nào mình được thử nghiệm. Mình có động lực hơn bao giờ hết. Những tháng sau đó thay vì thường xuyên đến phòng khám, mình được anh đưa về bên ngoại tĩnh dưỡng và tự luyện tập, và kì tích đã không bỏ rơi mình, mình đã bắt đầu có cảm giác và điều khiển được một phần cơ chân, chỉ chút xíu thôi nhưng đó hoàn toàn là nhờ sự nỗ lục tinh thần của cả mình và chồng. Mình biết sẽ có rất nhiều người chưa được may mắn như mình, nhưng niềm tin chẳng bao giờ thừa thãi, ý chí được thắp lửa bởi yêu thương, bao giờ cũng mạnh mẽ hơn gắp trăm lần, mình tin là như thế! Cảm ơn mọi người đã nghe câu chuyện của mình.
Nguồn: Facebook Chuyện của em