Em năm nay 32 tuổi, ly hôn được 4 năm rồi. Mọi người bảo em không nên lấy chồng nữa. Em có nên lấy chồng nữa không
Cuộc hôn nhân đầu tiên của em những tưởng hạnh phúc ai dè nó là vết tổn thương trong lòng làm em khó xóa nhòa. Mãi đến tận bây giờ, ở độ tuổi 32 em mới có thể trải lòng ra được.
Nếu ai đã từng chứng kiến vẻ bề ngoài cuộc hôn nhân của em thì lúc đầu ai cũng trầm trồ ghen tỵ. Nhưng bên trong đó có lẽ mọi người mới sẽ hiểu nên ghen tỵ hay là đáng thương.
Cuộc hôn nhân của em và chồng cũ được mọi người đánh giá là bí ẩn, nhưng điều bí ẩn đó chỉ em và chồng là hiểu. Em học đại học và quen anh trong dịp anh về trường chia sẻ thực tế. Anh là cựu sinh viên hơn em 6 khóa. Anh học xong và có được công việc thuận lợi tại công ty của gia đình. Mọi người nói anh sinh ra đã ở vạch đích rồi.
Lần chia sẻ ở trường, em là cô bé sinh viên năm 3, như bao bạn khác những buổi chia sẻ thực tế từ cựu sinh viên trường thành công luôn có sức hút lớn và có rất nhiều bạn sinh viên tham gia. Ở buổi chia sẻ này, em với những kiến thức mình có có trải nghiệm đi làm thêm ở công ty được 2 năm, em cũng mạnh dạn chia sẻ và đặt cho anh những câu hỏi. Mọi người đánh giá, câu hỏi của em có tính thực tế và giúp được nhiều bạn. Sau buổi chia sẻ, anh có để lại email để ai có thắc mắc thì có thể email thêm cho anh. Em cũng còn nhiều điều cần chia sẻ và em cũng đã gửi khá nhiều email cho anh.
Anh cũng nhiệt tình trả lời mail em và em cảm nhận anh có chút tò mò vì em. Sau thời gian email qua lại, anh hẹn em qua công ty trao đổi và tạo cho em cơ hội làm việc. Với cơ hội đó, em không thể từ chối. Một đứa gái ở miền quê nghèo như em, có được một công việc ở năm thứ 3 và một mức lương tốt là điều ao ước của bao nhiêu người.
Em bắt đầu công việc marketing tại công ty của anh, và anh rất quan tâm em, thường xuyên hỏi về công việc và hỗ trợ thêm. Em học được nhiều điều, cộng với tính cách năng động với chút duyên em nhận được nhiều thiện cảm của đối tác và khách hàng. Công việc của em rất thuận lợi, do vậy sau khi tốt nghiệp em cũng làm ở công ty anh và được giữ vị trí quan trọng.
Công việc thuận lợi, em cũng được anh để ý và quan tâm nhiều hơn trước và hay đi cùng anh đi ăn trưa hay đi chơi đâu đó, nhưng em hiểu đó chỉ là mối quan hệ bạn bè, quan hệ sếp và nhân viên. Nhưng ở công ty thì mọi người thường hiểu rằng em được sếp để ý và có mối quan hệ yêu đương nào đó.
Chuyện có lẽ sẽ không có gì nếu không có lần đi công tác cùng với anh. Trong lần đi công tác do quá trình làm việc đối tác, em và anh uống quá chén và đã không kiểm soát được bản thân dẫn tới việc chúng em quan hệ với nhau. Sau lần quan hệ đó, anh có xin lỗi và bảo do anh không kiểm soát được. Em cũng không kiểm soát được và ở trong thế khó xử. Từ lần đó, em bắt đầu xa lánh anh hơn và em quyết định xin nghỉ làm. Anh hiểu được và đồng ý cho em nghỉ. Nhưng chuyện của em bi đát ở chỗ em đã dính bầu từ lần quan hệ đó.
Sau khi biết có bầu, em liên hệ lại anh, anh nghe được cũng rất bất ngờ và bảo em bỏ đứa bé đi. Em báo lại anh là em bầu được hơn 4 tháng và bác sĩ bảo là con trai với thật lòng em không muốn bỏ. Nếu anh không có trách nhiệm, em sẽ nuôi con một mình.
Sau vài ngày, anh liên hệ lại và đón em tới nhà anh thưa chuyện với bố mẹ anh. Đây là lần đầu tiên em gặp bố mẹ anh và em cảm nhận được rằng, họ là người không dễ dàng và có phần nào nghiêm khắc. Bố mẹ anh hỏi em và đồng ý cho em về làm vợ sau khi em sinh con ra và có kết quả AND là con anh ý. Em đồng ý vì họ cần có điều gì là chắc chắn. Em thấy mình xấu hổ và khoảng thời gian này em không về quê mà ở trên nhà anh để sinh bé. Lúc sinh cũng không có mẹ đẻ ở bên chỉ có y tá chăm lo.
Con em sinh ra, kết quả xét nghiệm trùng khớp là con của anh, lúc này họ đồng ý cho em tổ chức đám cưới. Em cũng thưa chuyện với bố mẹ mình, bố mẹ đẻ rất sốc nhưng chuyện đã xảy ra thì không còn cách nào khác. Một phần em cũng được gả vào nhà có điều kiện nên bố mẹ cũng yên tâm.
Hôn lễ được diễn ra và người ở quê em ai cũng ghen tỵ vì em được gả vào nhà thuộc diện giàu có, lại có con trai rồi nên sau này sẽ rất sướng. Nhưng họ đâu có biết, đây mới là bi kịp của em.
Về nhà chồng, em cứ nghĩ mình được nuôi con rồi cũng có một cuộc sống tốt hơn, nhưng bố mẹ anh rất khó tính và luôn soi mói em, rèm pha em không tương xứng, chồng em cũng không quan tâm em. Họ chỉ quan tâm tới con em và dành phần chăm con.
Ở đây một thời gian, em hiểu ra nhiều chuyện, và biết được anh đã từng có vợ trước nhưng ly hôn. Em có nghe được câu chuyện từ người giúp việc. Họ xì xào về em, họ bảo em chỉ là người đẻ thuê, do vợ trước của anh không đẻ được con nên họ đang cho đi chữa trị ở nơi khác, em ở đây con lớn rồi chắc cũng sẽ bị đuổi đi thôi.
Đến đây, em rất bất ngờ, mình không hề biết gì. Em hỏi lại chồng và chồng quát mắng em, bảo em hãy biết chăm lo cho mình đừng để ý tới gì hết. Nhưng lòng em thấy bất an, do con em sinh ra nhưng bố mẹ chồng không cho em nuôi, bố mẹ chồng thuê cô bảo mẫu và tự chăm sóc. Em nói chuyện và đòi nuôi thì họ chửi em không đủ tư cách, cháu của họ không thể có người mẹ nghèo hèn như em được. Thật lòng là em rất sốc và mất phương hướng. Chồng em cũng không quan tâm và bảo em nếu ở gần con thì hãy ở gần nhưng sẽ không được nuôi, con lớn lên sẽ không nhận em là mẹ mà sẽ nhận người vợ trước của anh làm mẹ.
Em suy sụp hoàn toàn, hóa ra em chỉ là công cụ để anh có được người con. Họ đưa em về với một mục đích khác. Em dần tìm hiểu và biết được rằng, anh chia tay vợ trước chỉ là tạm thời, khi con lớn anh sẽ chia tay em và đón vợ trước về. Vợ trước của anh là người rất giàu có và là người có tỷ lệ cổ phần lớn ở công ty gia đình. Vợ là con gái duy nhất ở gia đinh liên kết với công ty anh nên họ không thể tách rời nhau. Do người vợ bị vô sinh nhưng anh lỡ có chuyện với em nên họ chấp nhận cho em sinh con.
Em vô cùng đau khổ và em tìm cách trồn khỏi nơi đây. Em đã ôm con trở về nhà mẹ đẻ và họ không hề biết gì. Em kể lại cho bố mẹ nghe và khi họ về thì em nhất quyết không theo về. Em cũng đã gửi đơn ly hôn để được quyền nuôi con. Họ có mối quan hệ can thiệp vào cuộc ly hôn của em, nhưng nhờ có người thân cũng làm luật sư nên em được bảo vệ, do con nhỏ em có quyền nuôi con nên họ không làm gì được.
Cuộc hôn nhân của em kết thúc trong một bi kịch bị lừa, không tình yêu, không hạnh phúc. Hiện tại, con em cũng đã lớn, anh ta và gia đình thỉnh thoảng cũng về chơi với con và cho quà và nhiều lần muốn đón con lên chơi nhưng em không cho.
Hiện tại, em cũng đã bình tâm trở lại, em cũng muốn làm lại cuộc đời và mong muốn tìm một người chồng nương tựa. Nhưng mọi người bảo em hãy suy nghĩ kỹ, lấy chồng rồi, con trai sẽ để ai nuôi. Em rất phân vân và chưa biết mình có nên lấy chồng không hay là em ở vậy nuôi con.